Mưa chiều
Ào ào gió thổi
Lá vàng rụng rơi
Cơn mưa chiều bất chợt
Khiến lòng ai chơi vơi
Qua bao mùa rồi
Mỗi cơn mưa lại khác
Lúc bền chắc
Khi lả lơi…
Nhớ chiều quê tôi
Nơi bóng mẹ lưng còng vai gánh thóc
Chạy trốn cơn mưa chiều đột ngột
Bắp chân tròn lấm tấm giọt mồ hôi
Hạt mưa rơi
Giữa đại ngàn Tây Nguyên đất mới
Sau bao ngày cày xới
Thơm vị ngọt…giọt mồ hôi trên môi
Bao mùa mưa chiều rơi
Bao đời người lắng lại
Quê hương còn mãi mãi
Tróng bóng mưa chiều rơi…
Polang