Tiếng chuông Chùa
Không đồ sộ nguy nga
Chẳng kiêu sa, đài các
Như Ấn Độ, Trung Hoa
Sững sững bao chùa, tháp …
Đất nước tôi xuyên phong ba bão táp
Mái chùa cong quang gánh Mẹ hiền
Dẫu đơn sơ nhưng sâu lắng, thiêng liêng
Chuông tĩnh thức ngân giữa đời bụi bặm.
Trần tình tắm ánh trăng, uống sương đêm ấm lặng
Xuyến tâm linh. Ôi! Thanh tĩnh, an nhàn
Một Cột, Tây Phương, Trấn Quốc, Trăm Gian
Hương, Bái Đính, Đảo Ngư, Hang, Thiên Mụ
Đây Linh Ứng, Vĩnh Nghiêm, Kh’leang[1] hội tụ
Boong … boong … boong …. thanh thoát tâm hồn
Boong … boong … boong … bốn ngàn năm nước non
Boong … boong … boong … rụng vô minh, phiền não
Gần mà xa, xa mà gần …
Con bước đi theo tiếng chuông ngân
Nghe an vui sau cơn mê lạc bước
Gốc nhân bản làm đầu, quyện nhân văn sau trước
“Hạnh phúc nào hơn sự yên tĩnh tâm hồn …”
Boong … boong …boong … Chuông chùa ngân vang
Boong … boong … boong ….Ôi hồn thiêng nước Việt …
An Lưu Giang (CTV)
([1] Kh’leang là một trong những ngôi chùa Khmer cổ nhất ở Sóc Trăng được xây dựng vào giữa thế kỷ 16)