Nhớ thầy cô
Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Có một nghề không trồng cây vào đất
Có một nghề tự hào, thiêng liêng nhất
Là đi gieo bao hạt giống cho đời
Có một nghề đơn giản vậy thôi
Không giàu có, xa hoa vẫn yêu đời tha thiết
Hạt giống học trò bao năm biền biệt
Ngày trở về náo nức ghé thầy cô
Có một nghề đẹp như những trang thơ
Phấn trắng, bảng đen, ve kêu, phượng đỏ
Suốt một đời quây quần bên trẻ nhỏ
Tóc bạc màu bao mong ước xa xôi
Có một nghề cao quý đó “trồng người”
Vẫn thầm lặng bao năm không ngơi nghỉ
Bao thế hệ đi qua cô, thầy thành thi sĩ
Viết tặng cho người, cho đời những vần thơ
Có một nghề chắp cánh những ước mơ
Bao thế hệ vươn chân trời cao rộng
Có một nghề thổi bùng bao hi vọng
Để suốt đời này mang nặng nghĩa thầy, cô!
Polang